Tỳ Kheo Ni Liên Hoa Sắc

Ngày xưa, ở vùng đất Ấn Độ cổ kính, nơi dòng sông Hằng chảy qua những cánh đồng lúa vàng và những ngôi chùa ẩn mình dưới bóng cây bồ đề, có một câu chuyện về một người phụ nữ tên là Liên Hoa Sắc, người sau này trở thành Tỳ kheo ni thần thông đệ nhất trong giáo đoàn của Đức Phật. Câu chuyện ấy là minh chứng sống động cho luật nhân quả và sức mạnh của sự sám hối, một bài học được truyền tụng qua bao thế hệ.

Liên Hoa Sắc sinh ra trong một gia đình thường dân tại ấp Ưu-thiện-na, gần thành Xá-vệ, với nhan sắc tuyệt mỹ, như hoa sen vừa nở, tỏa hương giữa đầm lầy. Dáng vẻ của nàng khiến ai nhìn cũng phải ngẩn ngơ, đôi mắt long lanh như ánh trăng, làn da mịn màng như cánh hoa đào. Khi còn trẻ, nàng gặp một chàng trai cư sĩ trong một chuyến du ngoạn. Tình yêu nảy nở như hoa mùa xuân, và họ nhanh chóng thành vợ chồng, được dân làng ca ngợi là đôi lứa xứng đôi nhất vùng. Cuộc sống ban đầu của họ tràn ngập hạnh phúc, nhưng định mệnh lại xoay vần.

Khi Liên Hoa Sắc mang thai, nàng trở về nhà cha mẹ để sinh nở. Nhưng trong lúc vượt cạn, một biến cố kinh hoàng xảy ra. Người chồng trẻ, vì hiểu lầm rằng nàng đã phản bội, nổi cơn ghen tuông mù quáng. Trong cơn thịnh nộ, chàng dùng gươm đâm vào bụng nàng, rồi bỏ đi, để lại nàng trong vũng máu và nỗi đau đớn tột cùng. May mắn thay, đứa con trong bụng được cứu sống, nhưng vết thương thể xác và tinh thần của Liên Hoa Sắc không dễ lành. Nàng sống sót, nhưng lòng đầy oán hận, quyết tâm trả thù người chồng đã phản bội mình.

Liên Hoa Sắc bắt đầu một cuộc sống mới, dùng nhan sắc làm vũ khí. Nàng trở thành một kỹ nữ, quyến rũ những người đàn ông giàu có để kiếm tiền và trả đũa. Nàng nghĩ rằng, chỉ bằng cách khiến người khác đau khổ, nàng mới có thể xoa dịu nỗi đau của mình. Nhưng càng lao vào vòng xoáy dục vọng, tâm hồn nàng càng trống rỗng. Những đồng tiền nàng kiếm được không mang lại hạnh phúc, mà chỉ chất chứa thêm tội lỗi và day dứt. Dân làng dần xa lánh, gọi nàng là “hoa độc”, dù nhan sắc vẫn rực rỡ như xưa.

Một ngày nọ, khi Đức Phật đang trú tại thành Xá-vệ, Liên Hoa Sắc tình cờ nghe được lời pháp của ngài. Ngài giảng về sự vô thường, về cách buông bỏ sân hận để tìm thấy an lạc. Lời nói ấy như ngọn gió mát thổi qua tâm hồn đầy thương tích của nàng. Nàng nhận ra rằng, những gì mình gieo xuống – oán thù, dục vọng – đã khiến nàng rơi vào vòng khổ đau không lối thoát. Trong một khoảnh khắc tỉnh ngộ, nàng quyết định từ bỏ quá khứ, đến trước Đức Phật xin xuất gia.

Đức Phật, với lòng từ bi vô hạn, chấp thuận lời cầu xin của nàng. Ngài bảo Tỳ kheo ni Ma-ha Ba-xà-ba-đề, người đứng đầu Ni đoàn, độ nàng thọ giới. Từ đó, Liên Hoa Sắc bước vào con đường tu hành, với lòng quyết tâm chuộc lại lỗi lầm. Nàng siêng năng thiền định, tinh tấn thực hành giới luật, và không lâu sau, chứng được quả A-la-hán. Khi đạt giác ngộ, dung nhan của nàng càng rạng rỡ, không phải vì sắc đẹp ngoại hình, mà vì ánh sáng nội tâm từ bi và trí tuệ. Dân chúng kinh ngạc khi thấy nàng, một người từng bị coi là “hoa độc”, giờ đây trở thành biểu tượng của sự thanh tịnh.

Nhưng nghiệp báo không dễ dàng xóa bỏ. Một ngày nọ, khi Liên Hoa Sắc đi khất thực trong thành, một người Bà-la-môn trông thấy nhan sắc của nàng và nảy sinh lòng dục vọng. Ông ta âm mưu chiếm đoạt nàng, theo dõi và chờ cơ hội. Lợi dụng lúc vắng vẻ, ông ta đột nhập vào phòng nàng trong vườn An-đà, ẩn mình dưới gầm giường. Khi Liên Hoa Sắc trở về, mệt mỏi sau một ngày khất thực, nàng thiếp đi. Người Bà-la-môn bò ra, định thực hiện ý đồ xấu xa. Nhưng với thần thông đã đạt được, Liên Hoa Sắc lập tức thức dậy, bay lên hư không, thoát khỏi nguy hiểm. Người Bà-la-môn, vì hành động tội lỗi, ngay lập tức bị đọa vào địa ngục.

Sự kiện này lan truyền khắp thành Xá-vệ. Liên Hoa Sắc bay đến trước Đức Phật, đầu mặt đảnh lễ, kể lại mọi chuyện. Đức Phật mỉm cười, nói: “Này Liên Hoa Sắc, con đã vượt qua cám dỗ của thế gian nhờ trí tuệ và thần thông. Nhưng hãy nhớ, nghiệp cũ có thể theo con, hãy dùng từ bi để hóa giải nó.” Lời dạy ấy khiến nàng càng tinh tấn hơn trong tu tập, trở thành người dẫn dắt Ni đoàn với khả năng thần thông phi thường, như bay trên không, biến hóa, và thấy được quá khứ – tương lai.

Không lâu sau, một nhóm giặc nghe danh nhan sắc và cuộc sống thanh tịnh của các Tỳ kheo ni trong vườn An-đà, quyết định tấn công để cướp bóc và chiếm đoạt. Chúng bàn tính: “Chắc chắn nơi ấy có thức ăn ngon và gái đẹp, ta sẽ đến lấy.” Nhưng khi đến nơi, chúng chỉ thấy Liên Hoa Sắc đứng giữa vườn, ánh sáng từ bi tỏa ra từ thân nàng. Với thần thông, nàng hóa hiện hàng trăm hình ảnh của mình, khiến bọn giặc hoảng loạn, quỳ xuống xin sám hối. Từ đó, vườn An-đà trở thành nơi an toàn, được dân chúng kính ngưỡng.

Câu chuyện về Liên Hoa Sắc lan truyền khắp vùng, trở thành tấm gương về sự chuyển hóa. Từ một kỹ nữ đầy oán hận, nàng đã trở thành Tỳ kheo ni A-la-hán, dùng thần thông để bảo vệ đạo pháp và giáo hóa chúng sinh. Dân chúng học được rằng, dù quá khứ có đen tối đến đâu, chỉ cần quay đầu là bờ, con người vẫn có thể tìm thấy ánh sáng. Liên Hoa Sắc, với nhan sắc như hoa sen vươn lên từ bùn lầy, là minh chứng sống động cho sức mạnh của nhân quả và lòng sám hối.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *